Mình đang bị phạt và đứng úp mặt vào tường. Mình đã lớn rồi, đã 4-5 tuổi rồi và mình muốn giúp mẹ. Nhưng mẹ chẳng hiểu gì cả, thậm chí còn không nghe mình nói. Cả bố nữa.
Buổi sáng mình với mẹ đi siêu thị, vừa về đến nhà thì mẹ có điện thoại và mẹ vào phòng để nói chuyện. Túi đồ để ngoài cửa có một gói bánh quy bị rơi ra, thế là em mình, nó mới biết bò thôi bèn chộp ngay lấy và đưa lên định cho vào miệng. Mình giật bánh ra khỏi em và nói với nó bằng giọng nghiêm khắc như mẹ vẫn nói “Không được, bánh quy không tốt cho trẻ con đâu, uống sữa đi”. Thằng em khóc ré lên, chắc là vì tiếc nuối gói bánh đó lắm. Mình nghĩ là mình hiểu cảm giác của nó.
Rồi nó khóc nhiều quá, mình nghĩ có lẽ nên đi lấy cho nó một ít sữa. Mình đã cẩn thận lắm rồi, thế mà lại rót tràn hết sữa ra bàn bếp, nhỏ tong tỏng xuống sàn. Mình sợ mẹ mắng, nên bắt đầu di chân lên chỗ sữa bị đổ. Tất mình thì ướt nhưng sàn thì đã mất dấu vết đổ sữa. Rồi mình mang sữa tới cho em, còn bánh quy để vào tủ. Mình lớn rồi, biết ở đâu phải để cái gì mà.
Mình chỉ muốn giúp mẹ thôi nhưng không hiểu sao lại cứ khiến mẹ tức giận.
Mẹ vẫn đang nghe điện thoại, vậy nên mình quyết định sẽ bỏ đồ từ túi ra để sắp xếp. Rồi đột nhiên, mình phát hiện ra một túi kẹo trong đó. Chắc mẹ mua nhầm rồi, mẹ nói mẹ không bao giờ mua đồ ngọt và sẽ ném kẹo vào thùng rác bởi vì nó chẳng ngon lành gì và còn làm mình bị béo phì nữa. Mình nên vứt nó vào thùng rác nếu không mẹ sẽ rất khó chịu.
Mình tiếc lắm, mình rất thèm ăn kẹo đấy, thi thoảng 1 chiếc cũng được. Nhưng thôi, mình lớn rồi, mình hiểu mọi thứ mà. Bố hay nói mình như vậy. Tóm lại, túi kẹo này sẽ bỏ vào thùng rác và đậy nắp lại. Xong rồi mình chạy thật nhanh ra chỗ túi đồ để tiếp tục sắp xếp nhưng vì chạy nhanh quá nên mình bị ngã, chân đập vào một món đồ gì đó khá cứng trong bọc. Đầu gối mình đau điếng và mình chỉ muốn khóc vì đau.
Đúng lúc đó thì mẹ đi ra khỏi phòng và ngay lập tức mẹ hét lên “Con lại làm trò gì thế?”. Mình sợ hãi và cảm thấy bị xúc phạm, rồi mình khóc luôn. Mẹ không hỏi mình mà tiếp tục quát “Tại sao lại để em khóc, đứng dậy khỏi sàn ngay!”.
Mình cố đứng dậy, nước mắt giàn giụa và cố nói với mẹ là đầu gối mình bị xước rồi. Nhưng mẹ không muốn nghe mà chỉ quát tháo ầm nhà lên. Ôi không, mẹ chỉ nhìn thấy trứng trong túi đã vỡ, túi kẹo trong thùng rác và thằng em vừa khóc vừa phun đầy sữa lên quần áo. Mẹ nói tốt hơn là mình nên đi vào phòng mà suy nghĩ đi.
Suy nghĩ gì nhờ, chẳng biết mẹ muốn mình nghĩ chuyện gì, nhưng mình đã đi vào phòng. Một lát sau thì mẹ phát hiện thêm ra là sữa đổ lênh láng trong phòng bếp, à mình mới lau sàn thôi chứ quên chưa lau bàn bếp, thế là bị mẹ phát hiện. Mẹ xông vào phòng và nhìn mình với ánh mắt đầy căm phẫn. Mình cũng nhìn lại mẹ và thầm trách móc sao mẹ không nghe mình nói. Vậy mà mẹ lại nói to “Còn trừng mắt lên nhìn như thế à?”. Mình chẳng biết trừng mắt là gì nhưng chắc hẳn đó là một đôi mắt xấu. Mình muốn nói với mẹ là mắt mình chẳng biết trừng lên, nhưng có gì thật là khó khăn, mình chẳng nói được mà chỉ bật khóc.
Lúc đó bố mình đã về, trên tay bế thằng em và nựng nựng rồi quay sang hỏi mình “Còn khóc cái gì? Không chịu nhận trách nhiệm về hành động của mình à? Sao con nghịch ngợm phá phách như vậy”. Giọng bố không lên cao nhưng mà gai góc. Lúc đó mình đã nghĩ mình muốn hét lên vào mặt bố mẹ. Nhưng mẹ đã lại gào lên “Nó không nhận lỗi đâu”. Mẹ quát to đến mức mình muốn bịt tai lại và đầu gối mình thì đau quá, nên mình càng khóc nức nở.
Mình nói “Con… con… giúp… còn mẹ… nghe điện thoại”. Chữ cứ ríu vào nhau, nước mắt lã chã, mình không thể giải thích với bố là mình đã lớn, mình muốn giúp mẹ vì mẹ bận. Mình khóc to lên và bố đã tát vào má mình rồi nói “Nín ngay, khóc lóc cái gì?”. Mình cố gắng bình tĩnh lại vì sợ hãi quá. Lúc ấy mẹ lại lên tiếng “Sao anh lại đánh con, bạo lực không phải là cách dạy con”. Bố giận bỏ ra ngoài đóng sầm cửa lại. Mình thấy mẹ hơi rơm rớm nước mắt, mình muốn ôm mẹ nhưng mẹ đẩy mình ra, đứng lên và nói từ trên dội xuống “Vì con mà mẹ cãi nhau với bố, con không thấy à? Đứng lên úp mặt vào tường và suy nghĩ về hành vi của mình đi”.
Mình nhận ra mẹ không yêu mình chút nào cả. Rồi mình úp mặt vào góc tường. Trong góc tường, mình quyết định sẽ không bao giờ động vào bất cứ thứ gì mà không hỏi mẹ nữa. Cũng sẽ không nói với bố về bất kỳ điều gì để mẹ không còn cãi nhau với bố vì mình nữa.
Mình sẽ trở nên rất ngoan. Mình sẽ không khóc lóc. Mình sẽ làm mọi thứ thật cẩn thận. Mình lớn rồi. Mình rất hiểu chuyện.
—–
Bố mẹ ơi, có phải nhân vật “mình” là em bé mà bố mẹ vẫn gặp hàng ngày không?
Và liệu rằng bố mẹ có muốn em bé ấy lớn lên ngoan ngoan, vâng lời, hiểu chuyện nhờ những hình phạt như time – out bỏ mặc, la mắng hay đánh đòn?
Linh Phan
Theo giadinh.net.vn